Hạnh phúc có đến từ sự giàu có vật chất
David Jr là người thừa kế thứ ba gia sản khổng lồ do John D Rockefeller (cố của David Jr) tạo dựng thông qua đế chế Standard Oil (thành lập 1870), từng là công ty hóa dầu lớn nhất thế giới (cũng là tập đoàn đa quốc gia đầu tiên) mà ở giai đoạn đỉnh cao chiếm tới 91% thị phần ở Hoa Kỳ (tổng tài sản của John D ước tính trị giá tới 318 tỷ $, tính theo giá trị $ hiện nay). Tuy nhiên nỗ lực thúc đẩy đạo luật chống độc quyền Sherman từ các đối thủ đã khiến Tòa tối cao Hoa Kỳ trong thời kỳ đó tiến hành chia tách đế chế trên thành 34 công ty nhỏ hơn vào năm 1911. Các công ty hậu duệ ngày nay của Standard Oil là những cái tên mà chúng ta có lẽ quen thuộc: ExxonMobil, Amoco, Chevron và Marathon Petroleum. Ảnh hưởng của gia tộc Rockefeller trong thế giới hiện đại lan tỏa đến mọi ngóc ngách – hơn 200 thành viên gia đình nắm trong tay (hoặc đồng hành) hàng chục tổ chức phi lợi nhuận phủ sóng đa dạng từ y tế (như The Rockefeller Foundation xây trường y ở Trung Quốc từ 1900s), môi trường (như rót vốn cho Marine Coast Heritage Trust – bảo vệ biển cả), giáo dục (như đại học Rockefeller và hệ thống Ivy League), văn hóa nghệ thuật (như bảo tàng MoMA).
Ở khía cạnh kinh doanh, gia đình phân bổ gia tài qua hơn 300 quỹ tín thác quản lý bởi Rockefeller Trust Company. Nhánh đầu tư của gia tộc, Rockefeller Capital Management dường như nắm cổ phần ở mọi công ty niêm yết khổng lồ như Microsoft, Google, Facebook, amazon, verizon, VISA, comcast (chủ kênh CNBC) và Walt Disney. Cũng cần lưu ý đến Rockefeller Group, đơn vị đứng phía sau quản lý trung tâm Rockefeller, một địa điểm mà hầu như mọi du khách đến New York, trong đó có mình, đều phải ghé thăm. Trong sân tòa nhà International Building thuộc khu này có bức tượng đồng đen Atlas (một nhân vật trong thần thoại Hy Lạp), được xem là biểu tượng của phong trào khách thể (Objectivist) do nhà văn Do Thái gốc Nga nổi tiếng Ayn Rand cổ súy (bà cũng là tác giả của tiểu thuyết Suối Nguồn), trong đó đề cao nguyên tắc tư hữu (chủ nghĩa cá nhân), nhà nước tư bản “laissez-faire” (tự do kinh tế), cùng khả năng chuyển hóa tư tưởng siêu hình sang dạng thức hữu hình của nghệ thuật – có lẽ là tập hợp các nguyên tắc dẫn đường cho sự thành công của gia tộc Rockefeller. Bố của David Jr – David Sr là chủ tịch của Chase Manhattan Bank, ngân hàng sau này sáp nhập với JP Morgan để trở thành Big 4 của Mỹ, chú của David Jr là Nelson Rockefeller, cháu ngoại của Nelson W Alrich người đóng vai trò quan trọng trong việc thành lập Cục Dự Trữ Liên Bang FED.
Bài viết đúc kết dưới đây của Andrew đăng trên tờ FT (sau bữa ăn trưa với David Jr) dù một phần quảng bá cho buổi bán đấu giá (vào tháng 05/2018) bộ sưu tập nghệ thuật do cha mẹ của David Jr để lại (mà sau đó đã phá kỷ lục đấu giá Christie’s với tổng số tiền thu về 832 triệu $) nhưng đã khéo léo lồng ghép nhiều lát cắt thú vị về nhân sinh quan của người thừa kế David Jr: công việc kinh doanh, niềm đam mê nghệ thuật, thiện nguyện, du thuyền và tình yêu biển cả, quan điểm chính trị (hay Trump) và quan trọng hơn cả “hạnh phúc đến từ đâu?”. Rất đáng đọc:
“Quý ngài Rockefeller đã đến nhận bàn của mình”, nhân viên quầy tiếp tân nhà hàng The Modern nói với tôi. Nhưng khi vào bên trong, phát hiện bàn ăn còn trống, tôi đảo mắt xung quanh tìm kiếm cháu trai của một nhân vật từng được xem là tỷ phú đô la đầu tiên của nước Mỹ, khi đó trong nhà hàng chỉ có năm bàn phủ đầy khách. Vài phút sau, tôi nhận ra, ngay sau vai mình, David Rockefeller Jr đã di chuyển vào trong góc, khu vực có vẻ yên tĩnh hơn. Dù thực tế không quá “tĩnh lặng” như tôi hình dung, nhưng rõ ràng sự cẩn trọng đã trở thành một phần tính cách Rockefeller. Đây là bối cảnh gia đình (home turf) của gã đàn ông 76 tuổi trước mặt tôi: họ hàng ông thống trị danh sách những người đóng góp cho Bảo tàng Nghệ Thuật Hiện Đại (Museum of Modern Art) – thường được in lên tường ở những nơi trang trọng, dấu ấn của họ ở Manhattan hiện hữu khắp nơi – từ khoảng sân nổi tiếng nơi căn hộ của John D Rockefeller tọa lạc trước khi Standard Oil bị chia nhỏ đến Trung Tâm Art’Deco Rockefeller chỉ cách đó mấy tòa nhà. Thành phố New York, như ông giải thích “là địa điểm văn hóa, tinh thần, nghệ thuật, đồng thời kinh doanh của gia đình chúng tôi”. Tôi cho rằng, đó một cách thức nhẹ nhàng mô tả trung tâm của một trong những đế chế kinh doanh hung hãn nhất trong lịch sử nước Mỹ, nhưng nó cũng đồng thời thể hiện cách thức nhà Rockefeller thành công trong việc chuyển dịch hình ảnh của họ từ những kẻ gian hùng trong kinh doanh đến các trụ cột hay giá trị nền tảng. “Tôi nghĩ rằng ông cố và ông nội tôi, cách đây 100 năm, cũng quan tâm đến mức độ chỉ trích của công chúng, thậm chí cả sự căm ghét thù địch, hướng đến gia đình chúng tôi.” Một thế kỷ đóng góp thiện nguyện có lẽ đã cải thiện ít nhiều thiện cảm của công chúng đến cái họ Rockefeller.
Một người phục vụ lịch lãm đến bàn chúng tôi nhận đặt món (order). Menu của nhà hàng, thứ giúp nơi đây có được 2 sao Michelin, có giá bữa trưa giao động từ 138$ cho 3 món hoặc $178 cho 6 món (món pasta hạt dẻ đi kèm nấm truffles đen phải bỏ thêm $40). Rockefeller không chắc là mình có thể ăn hết 3 món, do đó hiện thời ông chỉ đặt hai phần: sò diệp rán nhanh và một miếng thăn lợn (pork tenderloin). Tôi chọn khởi đầu bằng gan ngỗng (foie gras) và món gà nấu với champagne sau đó. Quí ngài Rockefeller cũng đặt thêm nước ép cà chua, bỏ qua các đề nghị rượu vang của tôi. Sau khi đặt một ly vang trắng đi kèm món gà, tôi mới biết ông là một người xa lánh nước có cồn (teetotaller).
Rockefller là một trong vài gia đình có thể cung cấp cho chúng ta góc nhìn về các chu kỳ ghen tỵ cũng như ngưỡng mộ, ghi dấu mối quan hệ thăng trầm giữa nước Mỹ và các cá nhân giàu có nhất.
Tạp chí FT từng viết trong cáo phó năm 1937, ông cố của David Jr đã chuyển hóa từ một gã đàn ông bị ghét cay ghét đắng ở Mỹ thành một trong những người hào phóng nhất bởi nỗ lực đưa gia tài đồ sộ của mình gắn với các công việc thiện nguyện. Từ con trai của một thương nhân bán thuốc, ông đã xây dựng một đế chế khổng lồ trải dài từ đường sắt, ngân hàng và từng có thời điểm chiếm đến 90% thị trường lọc dầu của Hoa Kỳ trước khi bị Tòa tối cao Mỹ chia tách vào năm 1911. Thậm chí sau khi đã dành nửa cuộc đời để phân phối lại gia tài đồ sộ, John D Rockefeller được cho là vẫn còn nắm đến 1,5% sản lượng (output) kinh tế quốc gia. Giờ đây, “bá tước” tham lam lớn tuổi trên (nếu còn sống) có thể nhận ra nước Mỹ dưới thời Donald Trump là kỷ nguyên vàng son của chế độ tài phiệt (plutocracy – những người giàu có lãnh đạo quốc gia) và chủ nghĩa dân túy (populism), hai thế lực đang chiếm sóng chính trị. Trong khi đó, các vấn đề xã hội “thời đại” lại được giải quyết dựa trên hoạt động từ thiện của những người giàu có, điều thúc đẩy Washington (Nhà Trắng) chạy đua xu hướng “từ thiện” độc quyền của các tập đoàn khổng lồ. Nhưng trong năm 2018, sự giàu có tạo ra từ người sáng lập đế chế “dầu mỏ” sau khi được phân tán qua các công việc thiện nguyện cùng một loạt những người kế thừa đã khiến quan niệm “giàu như Rockefeller” không còn mang ý nghĩa như nó đã từng.
Gia đình Rockefeller có lẽ không còn lo lắng mình rớt khỏi nhóm dẫn đầu xã hội, chiếm 0.001 %, David Sr (Bố của David Jr) hiện chỉ đứng thứ 581 trong danh sách tỷ phú 2017 của Forbes trước khi ông mất năm ngoái ở độ tuổi 101. Trong vai trò trưởng lão (patriarch) hiện tại của gia tộc đã mở rộng tới gần 280 thành viên, David Jr là khuôn mặt đại diện của gia đình. Rockefeller không hành xử như ai đó đang khao khát chiếm lĩnh địa vị “gã khổng lồ” (titan status). Dù đã ở độ tuổi 76, ông vẫn được biết đến là “Junior” (bậc con cái, ở địa vị thấp hơn cha). Thật khó để có thể xây dựng hình ảnh bản thân thành một thứ gì đó lớn hơn địa vị người con, người cháu, hay người chắt? Ông chia sẻ:” Tôi nghĩ trong vai trò cậu bé mang họ Rockefeller, việc định vị hình ảnh của bản thân sẽ khó khăn hơn bởi con đường riêng của mình rất khó thiết lập chắc chắn.” Mặc cho áp lực tham dự vào công việc kinh doanh hoặc pháp lý của gia đình rất lớn, ông khởi đầu sự nghiệp của mình bằng cách tập trung vào âm nhạc, trong vai trò trợ lý giám đốc Dàn Nhạc Giao Hưởng Boston (Boston Sympony Orchestra), đồng thời cũng tham gia ngành báo chí (năm 1975 ông giúp mua lại tuần báo “phản văn hóa” của Boston có tên The Real Paper, theo như lời ông khi đó, tờ này đã dũng cảm lên tiếng trong một số vấn đề mà các thế lực kinh tế hay chính trị khi đó đang tìm cách đóng cửa nó). “Tổ tiên của tôi cũng khó chịu với những lời chỉ trích hướng đến gia đình từ công chúng nhưng quả thực ở thế hệ hiện tại hay góc độ bản thân, tôi không gặp nhiều người có thái độ ghét mình ra mặt.” Trước khi tham gia vào công việc kinh doanh gia đình, ông lý giải:” Tôi đã trải qua 20 năm xác định mình sẽ trở thành người như thế nào trong nỗ lực thực hiện công việc của một nhà quản lý hay ông chủ tịch ở cả khía cạnh triết lý và nghệ thuật.” Ký ức đầu tiên về bảo tàng của Rockefeller là các chuyến đi tham quan thời thơ ấu đến các khu vườn “tượng”với bà của mình, Abby Aldrich Rockefeller, người sáng lập nên bảo tàng MoMA (mà bảo tàng đặt tên theo). “Chú Nelson”, phó Tổng Thống thời Gerald Ford, thường gửi cho cậu bé David những quyển sách về các bộ sưu tập ở bảo tàng mỗi dịp Giáng Sinh, thứ ông đam mê nghiền ngẫm.
Hiện tại, Rockefeller là thành viên hội đồng tín thác của bảo tàng, đồng thời giữ vai trò giám sát khối lượng quà tặng (bequest) lớn nhất và cuối cùng của cha mẹ ông đến cho MoMA. David Sr (Bố của David Jr) là một trong những người đầu tiên ký vào “The Giving Pledge”, một sáng kiến dẫn dắt bởi Warren Buffett và tổ chức Bill & Melinda Gates, đã thu hút hàng tỷ đô từ các nhà đầu tư như Bill Ackman đến Mark Zuckerberg của Facebook (với cam kết cho đi một nửa tài sản của mình). Cựu chủ tịch của ngân hàng Chase đã cho đi khoảng 900 triệu $ trước khi ông mất. Đại đa số phần gia tài còn lại (trị giá 3,3 tỷ $ theo tính toán của Forbes) được đưa vào quỹ tín thác của gia đình nơi ông có một phần lợi ích nhưng không phải là chủ sỡ hữu. Những người thừa kế (con cháu như David Jr) của ông sẽ nhận lãnh dòng thu nhập trên, nhưng riêng với 700 triệu $ giá trị các tác phẩm nghệ thuật, bất động sản, cùng các vật dụng mà ông cùng vợ mình Peggy tích lũy (bao gồm 150 ngàn mẫu vật côn trùng), ông mong muốn chúng được bán đi để đem đến ích lợi cho các tổ chức khác từ đại học Harvard đến Ủy Ban về Quan Hệ Nước Ngoài (Council on Foreign Relations). Hàng chục tác phẩm giá trị nhất được dành riêng cho MoMA, ước tính lên đến 125 triệu $.
Số tiền chính xác nhận được từ phần hiến tặng trên sẽ được xác định vào tháng Năm tới (khi Christine’s đấu giá). Rockefeller tiết lộ nhà đấu giá Christie’s hy vọng khoảng 2000 vật phẩm từ gia đình Rockefeller sẽ đánh đổ kỷ lục 484 triệu $ cho các tác phẩm của Yves Saint Laurent và Pierre Berge bán ra trong năm 2009 hay kỷ lục mà Leonardo (da Vinci) đạt được – 450 triệu $ cho tác phẩm Salvator Mundi vào năm ngoái (mua bởi gia đình hoàng gia Ả Rập Saudi). Ai mà biết được giá trị chúng cao đến mức nào? Hiện tại Christie đang tận dụng mọi kết nối của mình để đảm bảo đợt bán hàng này sẽ là một bom tấn đấu giá (blockbuster). Những vật dụng nổi bật nhất của bộ sưu tập hiện đã du hành đến Hồng Kong vào tháng 11 và London vào ngày 21 tháng 12 trước khi đến Los Angeles, Bắc Kinh và New York, nơi một số lượng lớn con vịt gỗ (decoy duck) hoặc tô đựng đường phong cách Napoleon của gia đình đang được phân loại, dán nhãn trong một nhà kho. Thương hiệu Rockefeller cũng là một phần của chiến dịch marketing, thu hút những người trả giá (bidders) từ Trung Quốc đến Trung Đông.
Cái tên Rockefeller sau cả trăm năm vẫn khiến nhiều cánh cửa mở ra, một phần là bởi những quỹ tín thác được xây dựng một cách cẩn thận cùng các nhà cố vấn chuyên nghiệp – họ đã giúp bảo vệ gia đình thoát khỏi số phận “không ai giàu ba họ” (shritsleeves to shirtsleeves in three generations). Rockefeller, hiện đang làm chủ tịch cho các nhóm quản lý tiền bạc của họ hàng (mà ông gọi là khách hàng), những người cũng tham gia một phần trong đó. Vào năm ngoái, Rockefeller Financial Services (được ra mắt tại văn phòng gia đình từ năm 1882) đã kết hợp cùng với Greg Fleming, cựu trưởng bộ phận quản lý tài sản của Morgan Stanley, để đặt cược cho sự tăng trưởng “quỹ” to lớn hơn. Công việc của Rockefeller là giải thích các thương vụ đến thành viên gia đình cùng các quỹ và tổ chức (funds, foundations) bên ngoài đang quản lý đại đa số tài sản gia tộc.
Ít nhất 100 thành viên của gia đình sẽ gặp gỡ nhau hai lần một năm để thảo luận các khoản đầu tư cùng đóng góp thiện nguyện. Ông chia sẻ: “một lần vào Giáng Sinh và một lần vào Hạ chí (summer solstice). Tôi thắc mắc:” Tại sao lại là ngày Hạ chí? Những người “Druidical” quan tâm đến ngày đó như thế nào? (Druid là tầng lớp trí thức và có ảnh hưởng trong xã hội Celt vốn coi trọng Hạ chí – từng tồn tại ở Anh, Pháp và Ireland cổ đại mà gia đình Rockefeller là hậu duệ). Rockefeller phản hồi: “Gia đình tôi không quan tâm Hạ chí theo kiểu của người Druid trên, mà bởi bản thân tôi yêu thích nó, trong vai trò một người thủy thủ (sailor) tôi cần thích ứng bản thân với nơi có ánh nắng. Không chỉ ở nơi biển cả.” Ông hạ giọng, nhìn ra ngoài để kiểm tra những hình tương phản lấp lánh trên bề mặt các tòa nhà chọc trời.
Người phục vụ đổ súp bơ cần tây vào trong một cái chén không tay cầm, trang trí bữa ăn nhẹ (amuse-bouches) với một vài nét vẽ nghệ thuật bằng dầu olive xanh. Nhà hàng mang đến bánh tart (tartlets) được phủ đầy phô mai cheddar ấm, xốp (whipped) mà trên cùng là vài miếng rễ cần tây được thái nhỏ. Sau ba thìa đưa lên miệng cùng hai “cú nhai”, chúng đã vào trong dạ dày của chúng tôi.
“Cha mẹ tôi thường suy tư về nghệ thuật của “mắt nhìn” hay “quan sát” (the art of seeing). Họ thường đặt con mắt trong mối tương quan đến hoa lá, nghệ thuật, và thiên nhiên.” Khi Rockefeller chia sẻ, tôi băn khoăn liệu không biết có một giám đốc điều hành ngân hàng nào có cùng tông giọng như trên, ngay sau đó ông đề cập đến quá trình phát triển mắt nhìn của mình:” Tôi là một người trầm lắng khi còn trẻ, tính cách khiến tôi tập trung lắng nghe và quan sát. Tôi luôn cố gắng hiểu việc trở thành người lớn là như thế nào, và tôi được huấn luyện khả năng chú tâm (attention).”
Gu vị nghệ thuật của ông rất đa dạng (eclectic), trải từ Old Masters (nhóm các họa sĩ tài ba trước 1800) tới các tác phẩm được truyền cảm hứng khi du hành cùng Susan, người vợ thứ ba của ông. David Sr sẽ để cho mỗi đứa trẻ trong gia đình chọn bộ sưu tập các tác phẩm trị giá đến 1 triệu $ trước khi nó đến với nhà đấu giá Christie’s, và Rockefeller (David Jr) tiết lộ ông ngạc nhiên với chính mình bởi niềm ưu thích cho một số sản phẩm gốm tìm thấy trong tầng hầm. Ba ngôi nhà của gia đình đã được đem bán sau khi cha ông David Sr mất (mẹ ông mất năm 1996), nhưng Rockefeller quyết định mua tổ ấm thứ tư, một ngôi nhà nông trại (farmhouse) ở Hudson Valley, mà nội thất bên trong ít mang tính trang trọng như ở New York (như bộ đồ ăn của người Mễ, ông giải thích).
Món ăn chính đầu tiên đã đến, trên một bộ đồ ăn mang tính Hiện Đại (Modernist). Các lát gan ngỗng rán nhanh được dùng kèm nấm ngâm muối và đổ đầy sốt vịt lên trên. Chúng mặn một cách mượt mà. Món sò điệp của Rockefeller được phục vụ cùng nước yuzu (một loại cam vàng Nhật Bản) và hạt dẻ cười nướng (pistachios) – trông có vẻ rất cân bằng vị.
Rockefeller không lớn lên cùng với tất cả các tác phẩm nghệ thuật sẽ được đem ra đấu giá sắp tới – ông rời nhà để đi học nội trú từ năm 14 tuổi, thời điểm cha mẹ ông rất nghiêm túc trong sưu tập các tác phẩm nghệ thuật – nhưng ông thú nhận sẽ rất buồn khi thấy một số tác phẩm trong đó ra đi. “Tôi sẽ nhớ Matisse Odalisque hơn bất cứ thứ gì khác.” Tác phẩm khỏa thân sẽ phá vỡ mọi kỷ lục nếu nó chạm đến mức giá 50 triệu $. Rockefeller tiết lộ: “Hình ảnh thiếu nữ trẻ khỏa thân với ánh mắt thách thức cùng một giỏ hoa đỏ trên tay của kỳ tài Picasso không phải là gu vị thông thường của tôi, nhưng nó lại một tác phẩm cuốn hút mạnh mẽ. ” Kiệt tác của Picasso được lấy từ bộ sưu tập của Gertrude Stein, có khả năng chạm đến 70 triệu $. Rockefeller (một cựu ca sĩ), có kế hoạch sẽ đến phòng bán hàng của Christie ở Rockefeller Center để chứng kiến Jussi Pylkkanen, ngôi sao đấu giá, người sẽ trực tiếp bán các tác phẩm lớn nhất trong bộ sưu tập gia đình Rockefeller. Bởi vì, ông quan tâm đến khả năng trình diễn đấu giá của Jussi.
Món thứ hai của chúng tôi đã đến, đi kèm chai Carneros Chardonnay giá 25$ của tôi. Lúc này chúng tôi trao đổi về thiện nguyện (philanthropy). Ông là một người chơi du thuyền có tính cạnh tranh cao độ, từng sỡ hữu du thuyền đầu tiên năm 13 tuổi, nguyên cớ thúc đẩy các chiến dịch bảo tồn biển hiện tại của ông. Khi ông trình bày về những hiểm họa đối với đại dương, tôi nhấn mạnh may mà mình không đặt món tôm hùm (lobster). Ông nói:”Lobster có lẽ sẽ ổn, bởi các dòng nước ấm lên quanh Long Island Sound sẽ khiến các sinh vật di chuyển lên phía bắc. Nếu tôi là một người Canada tôi sẽ đầu tư thêm vào lobster.” Tôi cắn một miếng gà (vị mặn ấp đến rất mạnh).
Nỗ lực bảo vệ biển cả của Rockefeller đã rơi vào bối cảnh chính trị khác thường kể từ khi Trump được bầu lên, khiến Washington trở nên thiếu vị tha. “Thật không may, một bộ phận nhỏ của đất nước chúng ta đã khám phá ra cách thức khai thác quan điểm đám đông bằng cách gieo sự nghi ngờ vào khoa học, đồng thời khiến chính quyền hiện tại ưu tiên cho dầu ngoài khơi và khai thác khí gas (thay vì năng lượng tái tạo hay sạch). Chúng tôi đã tiến hành đấu tranh cho vấn đề trên để đạt được sự cân bằng hợp lý hơn”.
Thật thú vị, chỉ trích bất ngờ trên lại đến từ biểu tượng của một đế chế năng lượng. Quỹ gia đình đưa ra thông báo kể từ năm 2016 họ sẽ thoái vốn dần khỏi các tổ chức hóa dầu. Rockefeller tiết lộ, một vài người chỉ trích họ đang đạp lên miếng bánh của chính mình (biting the hand that fed them), nhưng giá trị cú sốc “từ bỏ” trên (tương tự như Big Tobacco) sẽ thu hút sự chú ý lớn lao từ công chúng đến tác hại nhiên liệu hóa thạch. “Gia đình của tôi đã kiếm tiền trên nền tảng hóa dầu, nhưng tôi luôn nói với mọi người rằng ông cố của tôi là một người thông minh và quan tâm đến khoa học… ông có lẽ sẽ đầu tư vào năng lượng mặt trời ngày nay.”
Chú của ông Nelson là một người Cộng Hòa điển hình, đại diện cho phe ôn hòa (moderate), vốn đã tuyệt chủng từ lâu trong đảng. Là một người tính toán và duy lý, Rockefeller không quan tâm đến chính trị, nhưng ông định danh bản thân mình là một người Dân Chủ (Democrat), và ông cho rằng đảng cần phải rút ra bài học quan trọng sau thất bại ê chề năm 2016. “Tôi tin rằng những người bầu cho Trump sẽ nhận ra, không phải sự bất hợp lý trong lý lẽ bất mãn của họ mà ở các giải pháp Trump cổ súy. Tôi mong chúng ta có thể tạo ra những con người Dân Chủ Rockefeller ôn hòa, di chuyển dần ra phần trung tâm của phổ chính trị (không phải phải hay trái), những người tin tưởng vào tầm quan trọng của quá trình phối hợp giữa chính quyền, doanh nghiệp và các tổ chức phi lợi nhuận (NGO).
Với nguồn lực của mình, ông hoàn toàn có thể thúc đẩy đảng của mình theo đường hướng đó, nhưng liệu có thêm tiền thực sự là thứ mà chính trị Mỹ cần bây giờ. Rockefeller phản hồi:” Không hẳn vậy, công cụ “tiền bạc” quá quyền lực và nó sẽ băng hoại quốc gia theo cách vô cùng tồi tệ, tuy nhiên khi nói như vậy, tôi cho rằng bạn vẫn phải rót tiền cho niềm tin của mình hay nói cách khác ủng hộ cho các ứng cử viên “chính trị” của mình” cho đến khi cả hai phe ngưng khai thác quá mức thanh gươm tiền bạc.”
Ông vẫn chưa chắc chắn ứng cử viên nào là người “ôn hòa, đáng tin cậy và có tinh thần cộng đồng”. Ông có quen biết Oprah Winfrey, một tỷ phú, diễn viên, người dẫn chương trình truyền hình đang được đồn đoán sẽ tranh cử Tổng thống, nhưng ông lại mong một ứng cử viên khác có kinh nghiệm làm việc cho chính quyền thực sự. “Bạn sẽ không thể trở thành lãnh đạo chính trị ở Trung Quốc nếu không trải qua huấn luyện.”
Người bồi bàn thu dọn đĩa ăn của chúng tôi. Tôi đã ăn sạch phần mình nhưng phần thịt heo (squat cylinders of pork) dường như quá sức của Rockefeller. Phần ăn có bao gồm tráng miệng nhưng tôi đã theo đuôi ông bằng cách chọn cà phê thay thế. Tôi để ý thấy Rockefeller không đề cập đến ảnh hưởng của sự bất bình đẳng đến nỗi bất mãn của những người đi bầu, nhưng có lẽ ông đã bớt lo lắng hơn về địa vị của mình ngày nay. Nhiều gia tài đồ sộ hơn đã mọc lên từ Wall Street đến Silicon Valley, ông nói: “có thể chúng tôi đã có nhiều lớp áo khác bao bọc bên ngoài hơn”. Khi tôi hỏi liệu David Jr có ký vào sáng kiến “Giving Pledge”, ông mỉm cười:” Tôi không nghĩ mình được xếp vào phân khúc đó” (như cha mình).
Khi hóa đơn được đưa đến bàn chúng tôi. The Modern, giống như nhiều chi nhánh khác của đế chế Danny Meyer, là nhà hàng không nhận tiền tip. Rõ ràng, nơi này cũng không giảm giá nếu bạn không ăn phần tráng miệng. Tôi trả tổng cộng 349.49 $ sau đó nhanh chóng đi đến buổi ra mắt trước (preview) bộ sưu tập của cha mẹ ông.
Tổ tiên của vị khách tôi tiếp đón hôm nay dường như đã lướt qua bữa trưa của chúng tôi, triết lý của vị “patriarch” (người đầu tàu gia tộc Rockefeller) đã ở lại trong tôi. “Cha tôi dạy tôi không nhìn lại phía sau để mắc kẹt trong đó… tôi không dành thời gian suy tư hay hối tiếc về những thứ lẽ ra phải hay như thế trong quá khứ…”. Ông ấy đã suy nghĩ rất lâu về việc bao nhiêu tiền là đủ “Hạnh phúc đến từ đâu? Sự giàu có vật chất hay đối xử tử tế với người khác?” ông đặt câu hỏi (có tính hùng biện). Cha của ông (David Sr) nhớ lại mình đã từng được đưa từng đồng cắc (dimes) từ người đàn ông giàu nhất nước Mỹ cách đây một thế kỷ – John D. Rockfeller, người lớn lên trong tình trạng luôn thiếu thốn (below-market pocket), từng chia sẻ ông đã rất khắt khe tiền bạc (frugal) với hai cô con gái mình. “Nếu bạn ngồi ghế hạng nhất hoặc bay máy bay riêng khi còn là một đứa trẻ, thì đâu là động lực để phấn đấu?”